lỡ tay chạm ngực con gái...part 3 F6840c11

Trang ChínhTrang Chính   Shop  GalleryGallery  Latest imagesLatest images  Tìm kiếmTìm kiếm  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
Chào bạn, khách viếng thăm !
Đăng Ký
:: Quên mật khẩu ::



Trang 1 trong tổng số 1 trang
Share|

lỡ tay chạm ngực con gái...part 3

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn lỡ tay chạm ngực con gái...part 3 Collap12lỡ tay chạm ngực con gái...part 3 Collap13
thaobaby93
thaobaby93
Thông tin thành viên :
Click !
Nữ
Tuổi : 31
Posts Posts : 92
Points Points : 190
Thanked Thanked : 4
Join date13/01/2011
Birthday Birthday : 16/04/1993
Đến từ Đến từ : quảng ninh
I'm I'm : 19
avatar-dulieu : 50,11824|49,10923|64,12636
Nữ Tuổi : 31
Posts Posts : 92
Points Points : 190
Thanked Thanked : 4
Join date13/01/2011
Birthday Birthday : 16/04/1993
Đến từ Đến từ : quảng ninh
I'm I'm : 19
avatar-dulieu : 50,11824|49,10923|64,12636
   

Shop Avatar
Bài gửiTiêu đề: lỡ tay chạm ngực con gái...part 3 lỡ tay chạm ngực con gái...part 3 I_icon_minitimeFri Jan 28, 2011 11:00 am

Tiêu đề: lỡ tay chạm ngực con gái...part 3
---------------------------------------------------
Cho Ðiểm Chủ Ðề Này
[You must be registered and logged in to see this link.]


Máy di động của cô ấy reo lên, tôi có một dự cảm buồn…

- A lô! David à? - cô ấy liếc nhìn sang tôi một cái, tiếp tục nhỏ giọng nói chuyện với cái máy di động.

- Vâng ạ, em chờ anh ở cổng Tân Quang Tam Việt - cô ấy cất máy di động vào túi xách, cúi mặt.

- … Hai người đã… quay lại với nhau rồi sao? - Tôi rốt cuộc cũng thốt lên.

Cô ấy gật đầu.

- … Thật sao? Thế thì… xin chúc mừng em… cuối cùng em cũng đã quay lại với anh ta. - Tôi ép tôi nói câu đó.

- … Anh nói thật không?... - cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi.

- Tất nhiên, ngày xưa anh có lẽ đã an ủi được em tạm thời, nếu giờ người
bạn trai danh chính ngôn thuận của em quay về rồi thì anh phải rút lui
thôi.

Tôi nói với nụ cười dịu dàng…. Trong lòng tôi thật đớn đau.

- Anh ấy sắp đến đón em - cô ấy đứng dậy.

Tôi và em cùng đi lên cửa Tân Quang Tam Việt, lần này, chúng tôi không còn nắm tay nhau nữa…

Tôi vốn định tạm biệt em, nhưng tôi lại muốn gặp cái người tên là David
xem anh ta mặt mũi ra sao! vì vậy tôi đứng chờ cùng cô ấy.

Rồi một chiếc Fiat màu trắng bạc lướt tới, quay cửa kính ô tô xuống người con trai ngồi trong xe vẫy tay với chúng tôi.

- Em phải đi đây… - cô ấy cúi đầu xuống lí nhí.

Tôi định đi tới gần xem rõ mặt David… nhưng tôi lo, sẽ làm cô ấy khó xử.
Dù sao thì David không hề biết tôi là ai, càng không biết mối tình nửa
năm qua giữa tôi và cô ấy… vì thế tôi cứ đứng đó, nhìn chiếc xe rời đi
xa…

Cô ấy đã đi khỏi đời tôi như thế.

Tôi rất buồn rầu, đáp xe lửa quay về Cao Hùng…

Về Cao Hùng, tôi nhanh chóng tìm được phòng trọ. Cũng tìm được việc làm…
tôi chọn công việc trực ở cửa hàng Café Internet vào ban đêm. Tôi muốn
mượn công việc để làm tôi chìm trong cơn say.

Rồi nhờ bạn bè giới thiệu, tôi làm quen với game online. Công việc mỗi
ngày của tôi là đêm đêm đi trực đến sáng bạch về ngủ, ngủ dậy ăn cơm xem
ti vi rồi lại đi làm.

Ngày nghỉ tôi trốn trong rạp chiếu bóng…

Những ngày như thế nối tiếp liên tục cho đến khi học kỳ II bắt đầu… tôi gặp lại cô ấy trên văn phòng khoa.

- Hi, lâu quá không gặp - cô ấy vui vẻ nói với tôi.
Ôi, cảm giác này khác hẳn khi gặp ở Đài Bắc, cô ấy lại trở thành chị khoá trên của tôi, quen thuộc…

Nhưng gương mặt cô ấy đã khác rồi, cô ấy đã cắt mái tóc dài đi, trở thành một mái tóc ngắn xinh đẹp…

- Tối nay chúng ta đi ăn cơm đi! - cô ấy chủ động rủ tôi.

- Ơ… a… cũng được… - tôi vẫn còn ngỡ ngàng bởi từ ngày tôi từ Đài Bắc
trở về đây, cô ấy trong tim tôi, chỉ còn là một khoảng trống rỗng.

Tuy tôi nói thế, nhưng thực ra cũng có đôi khi nhớ đến cô…

- Nghe nói anh đã dọn ra ngoài ở rồi à? thế tối nay em có thể qua thăm nhà mới của anh không? - cô ấy nắm lấy tay tôi.

Tôi vừa định trả lời

- Chúng mày vẫn còn thắm thiết thế này cơ à? Thôi đừng âu yếm nhau ở đây
đấy nhé! - nhóm trưởng nhóm hoạt động ngoại khoá đi tới.

Hai chúng tôi cùng nhìn trưởng nhóm cười ngượng nghịu, đi ra khỏi văn
phòng khoa. Chúng tôi đứng trước cổng phòng họp, tôi đưa tay ra định nắm
lấy tay cô ấy, cô ấy dường như biết, đi lên trước một bước:

- Thế tối nay anh muốn ăn gì? - cô tìm chuyện để nói.

Tôi im lặng.

Cô ấy cúi đầu:

- Em đã kể chuyện của chúng mình cho David nghe…

Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy.

Cô vẫn cúi đầu:

- David không trách em bắt cá hai tay, chân dẫm hai thuyền, vì dù sao
thì anh ấy cũng không thể ở bên em suốt… anh ấy nói: hai chúng em có thể
lại bắt đầu từ đầu, coi như chưa hề có gì xảy ra - cô ấy nói, đầu óc
tôi trống rỗng.

Nói xong cô ấy đi thẳng vào văn phòng.

Tôi nghĩ… tôi cứ tưởng tôi vừa gặp lại chị ấy một cách quen thuộc, và
chị ấy đã quay về bên tôi… thì ra… kết cục còn đau đớn hơn.

Cô ấy hẹn tôi buổi tối ở cổng trường.

Cô ấy mặc cái áo bó sát người màu be, váy bò ngắn, áo khoác Levis màu
hồng ở ngoài. Đây chính là bộ quần áo mà ngày đầu tiên quen nhau, cô ấy
đã mặc…

Cô ấy lên xe, chúng tôi đi ăn Mc’Donald.

Toàn là cô ấy chủ động hỏi, tôi mới trả lời. Tôi không hề hỏi cô ấy gì
cả, tôi sợ những gì tôi hỏi sẽ làm cả hai ngại ngùng nhưng thật sự,
không còn nghi ngờ gì, tối nay, cô ấy trở thành cô ấy thân quen của tôi
ngày xưa…Đi ra khỏi Mc’Donald.

- Em muốn đi đến một nơi - cô ấy đột ngột nắm tay tôi.

Tôi lặng cả người đi.

Lên xe, em ôm chặt tôi… tôi không hề hỏi em là đi đâu, trực giác của tôi
chỉ đường cho tôi đến Kỳ Kim. Lại vẫn hành trình đó, đi đến Đại học
Trung Sơn, đáp thuyền sang đảo Kỳ Kim.

Gió tháng Hai ở Kỳ Kim thổi rất mạnh, rất lạnh. Tôi cảm thấy cô ấy hơi
run rẩy, tôi cởi áo khoác ra đưa cho cô ấy mặc. Lại như lần nào, bỏ giày
trên bờ cát tôi do dự đưa tay ra về phía em… cô ấy nhìn tôi cười, đưa
tay cho tôi, chúng tôi dắt nhau đi bên bờ cát mênh mang… hai người ôm
chặt nhau, đứng trước biển.

Tôi không thể hiểu được, thế rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra.

- Em rất nhớ anh… - cô ấy cúi đầu thổ lộ.

- Thế vì sao khi ở Đài Bắc, em đã… - tôi nói.

- Xin lỗi, đó không phải là em cố ý, khi đó em còn đang lựa chọn... - cô ấy nhìn tôi nói.

Bãi cát đầy ắp kỷ niệm của hai chúng tôi.

Bãi cát lần đầu quen nhau.

Bãi cát cùng nhau qua năm mới.

Bãi cát lần cuối cùng chia tay.

- Xin lỗi, em không cố ý làm thế, chỉ là vì khi đó, em vẫn còn đang lựa chọn.

Lựa chọn? Trời ơi, chẳng lẽ cái ngày ở Đài Bắc đó, em vẫn còn chờ tín hiệu từ phía tôi hay sao?

Mà lúc đó tôi lại đã nói ra những lời….

"…Thật sao? Thế thì chúc mừng em nhé… Vì cuối cùng em đã chờ được anh ấy trở về!"

"Tất nhiên, ngày xưa anh có lẽ đã an ủi được em tạm thời, nếu giờ người
bạn trai danh chính ngôn thuận của em quay về rồi thì anh phải rút lui
thôi".

Tại sao tôi lại ngu ngốc như thế? Vì sao tôi không phát hiện ra những gì nằm sâu trong tim em?

- Bây giờ anh còn kịp không… Anh không bao giờ muốn chia tay em - Tôi nhìn em, nắm thật chặt bàn tay em.

- Xin lỗi… - Cô ấy khóc, tim tôi tan nát.

- Ngày xưa em cứ nghĩ em sẽ chờ được David quay trở về, rồi theo thời gian và xa cách, càng ngày…

Rồi em đã quen với tâm trạng chờ mong mỗi năm một lần gặp mặt người yêu…

Rồi chỉ cần lâu lâu có một tin nhắn nhỏ, cũng đủ để em sưởi ấm tình yêu và duy trì sự chờ đợi.

Vậy mà sau đó, chỉ vì khoảng cách xa xôi, em yêu người con trai khác,
rồi sau đó nếu phải xa người yêu mới, rất xa, thì có lẽ em sẽ lại yêu
sang một người con trai khác nữa… em căm ghét chính con người em như thế
này… - cô ấy nức nở.

- Thế thì em và anh đừng ở xa nhau nữa! Chúng ta có thể không để cho
người ta yêu ở xa ta nữa! Ta sẽ mãi mãi ở gần bên nhau là được rồi! -
Tôi van xin.

- Thế thì anh hãy nói cho em biết, khi em ở Đài Bắc nghỉ đông, vì sao
anh không chịu đi tìm gặp em? Vì sao anh để cho đến khi nỗi buồn của em
bị nhạt đi rồi thì anh mới xuất hiện? Vì sao trước mặt em, anh chưa bao
giờ chịu níu kéo em? - Cô ấy nói.

Tôi đau lòng quá, phải vì tôi đã do dự lầm, giải mã nhầm những bí ẩn trong tim cô ấy…

Khi đó tôi chỉ lựa chọn việc cố quên người tôi yêu đi, mà tôi không nghĩ đến cảm xúc, suy nghĩ của em.
Giờ đây tôi mới nghĩ ra, không phải là khi đó, mục đích tôi lên Đài Bắc chính là để níu kéo người tôi yêu quay lại hay sao?

Ngay trước lúc đi, thằng bạn tôi còn giáo huấn cho tôi một trận cơ mà!

Vì sao đến Đài Bắc rồi, tôi lại đã nói những gì trái với lòng mình?

- Anh không bao giờ cho em rời khỏi anh nữa! - Tôi ôm chặt lấy cô ấy.

Cô ấy khóc mãi.

Còn tôi, chỉ vì sự ngu ngốc của tôi làm cho sự thể đến nước này, rốt cuộc tôi cũng khóc!

Vào lúc đó, chiếc di động đổ chuông. Tôi lại có dự cảm không tốt.

- Anh ta à? - tôi hỏi cô ấy.

Cô ấy gật đầu, đang định nghe máy.

- Không nghe! Anh biết người em yêu là anh! Nếu em nghe máy, em sẽ lại
lần nữa rời khỏi anh! - Tôi giật cái máy di động từ tay cô.

Cô ấy nức nở, tôi đưa máy di động giơ lên thật cao, cho đến lúc tiếng chuông ngừng lại. Tôi đưa máy trả lại cho cô.

Tôi lại ôm cô ấy:

- Em đừng đi, em đừng bỏ đi, xin em đừng bỏ anh!

Tiếng chuông điện thoại lại reo vang!

Lần này cô ấy không nghe máy nữa… tiếng chuông im.

- Em không sao chứ? - Tôi hỏi khẽ.

Cô ấy không trả lời tôi.

Tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa đổ vang…

Chỉ nghe thấy một tiếng Ding!!!

Cô ấy vứt chiếc máy di động vào bãi cát và ôm lấy tôi thật chặt, ôm thật chặt...

Máy di động cứ kêu chuông dai dẳng…

Gió biển thổi qua… hai chúng tôi ôm nhau đứng giữa cơn gió lạnh lùng… Ôm
nhau thật chặt. Tôi rất sợ cô ấy sẽ biến mất trong vòng tay tôi.

Máy điện thoại cứ reo rồi ngừng, ngừng rồi lại reo, mỗi lần chiếc máy di
động reo chuông, tim tôi lại thót lên bất an một lần. Mãi cho đến lúc
cái di động không còn đổ chuông nữa, như cảm thấy có một điều gì đó bất
thường sắp xảy ra… tôi hôn lên trán người tôi yêu.

Cô ấy khóc đỏ hai mắt nói:

- Anh đừng dịu dàng như thế này với em, được không?

Tôi lại hôn lên trán cô ấy:

- Chỉ có anh mới có thể dịu dàng thế này với em thôi!

Tôi đẩy nhẹ cô ấy ra, cúi xuống nhặt chiếc máy di động.

- Xin lỗi, anh không nghĩ ra cách gì khác, nên chỉ biết làm thế này.

- Chẳng lẽ anh lại thật sự muốn em nghe điện sao? - Cô ấy cố ý trêu.

- Mà em cũng chả có gan nghe điện! - Tôi cười đáp.

Chúng tôi ôm nhau đứng rất lâu. Đây mới chính là chị ấy của tôi, thân thuộc như...

Dắt em quay về.

- Đêm nay có thể đến chỗ... anh không? - cô ấy ôm tôi hỏi.

Tôi gật đầu, đưa mũ bảo hiểm cho cô. Trước lúc lên xe, cô ấy xem máy di động.

- Vừa rồi kêu lâu như thế... ôi gọi những 23 cuộc, sao nhiều nhỉ... - cô ấy nói.

Tôi không để ý, cứ nổ máy xe

- Ôi chờ đã, có cả bạn cùng phòng em gọi cho em này... - cô ấy giữ tay tôi lại.

- Lên xe đã - tôi lôi lại, kéo tay em ôm ngang người.

Chầm chậm chạy xe về nơi tôi ở...

Bật đèn lên...

- Ôi trời, một mình anh mà ở chỗ rộng thế này á? - Cô ấy kêu lên ngạc nhiên.

- Ừ, bà chủ tốt lắm, còn bao cả điện nước - tôi khoe.

- Sao chỗ rộng thế này mà lại rẻ thế? hay là cho thuê cả nhà cả người? - cô ấy trêu chọc.

- Có lẽ vì anh đẹp trai quá đây mà! - Tôi cố ý đùa dai.

- Gớm, bớt cái mồm đi ạ! - Cô ấy bẻ lại.

- Thôi được, nếu là thuê cả nhà cả người, thì đêm nay em ở đây, phải
cũng nên trả... phí? - tôi từ phía sau lưng ôm chặt lấy cô ấy.

- Ngốc lắm, nói cái gì đấy?

- Em phải đi tắm đây - cô ấy gỡ tay tôi ra

- Em lại dở cái trò cũ rồi, không mang quần áo sau đó chạy đến nhà người khác đòi... tắm! - Tôi nói vọng vào buồng tắm.

- Mau mau đi lấy quần áo cho em, mau lên! - cô ấy thò đầu từ buồng tắm ra.

Đoạn này làm tôi nhớ đến đêm đầu tiên mới quen... tôi nhấc mấy quần áo
khô tới cửa buồng tắm gõ cửa cô ấy mở hé cánh cửa "Cảm ơn" rồi đóng ngay
lại tôi bật ti vi, ngồi uống nước một lúc, cô ấy từ buồng tắm ra:

- Đến lượt anh rồi.

- Để anh sấy tóc cho em - tôi đứng dậy.

- Thôi không cần đâu, anh mau đi tắm đi - cướp lại cái máy sấy trên tay tôi.

Tôi đi vào buồng tắm trên tường treo những đồ lót của cô ấy...

những chi tiết quá quen thuộc với tôi, tôi cười, mở cửa buồng tắm kêu:

- Em lại không mặc... à?

- Thế thì anh đẻ ra đồ lót cho em đi nào!

Sấy tóc, tiếng trả lời giữa hỗn loạn tạp âm.

Hic, tôi nghĩ bụng, đây không phải là những ý nghĩ tôi từng tự nói trong lòng sao?

Tắm xong đi ra.

- Đến ngồi bên em - cô ấy vẫy tôi.

Tôi ngồi xuống, cô ấy sấy tóc cho tôi... tôi cứ hy vọng những giờ phút
này, mãi mãi, triền miên, thế giới chỉ là của hai chúng tôi.

Đêm đó, tôi ôm cô chìm vào giấc ngủ, cô ấy rúc trong lòng tôi chìm vào giấc ngủ...
Ngày hôm sau ngủ dậy, tay tôi lại một trận tê dại. Tôi, lại một lần nữa, vì tay quá tê, run bần bật, làm cô ấy thức dậy...

- Ôi xin lỗi, anh co tay vào đi, em nặng quá đúng không? - cô ấy he hé mắt.

Chúng tôi nằm ườn thêm một chút mới dậy. Rửa mặt, đi xuống nhà ăn sáng, tôi đưa cô ấy về trường, về ký túc nữ

Vừa về đến cổng ký túc... một chiếc Fiat màu bạc quen thuộc đang đỗ sừng sững và im lìm trước cổng ký túc nữ...

Chết rồi!

Fiat… chiếc Fiat màu bạc…. sao nó lại ở đây?

Tôi trợn tròn mắt, cảm giác thấy cô ấy ở phía sau lưng tôi cũng đang run rẩy.

Làm sao lại thế này cơ chứ… vì sao cái Fiat lại xuất hiện ở chỗ này?

Tôi vội vã giảm tốc độ không dám chạy xe tới trước ký túc, hình như chưa
phát hiện ra chúng tôi. Tôi vội vã quay đầu xe, không hiểu vì sao nhưng
tôi vẫn chạy trốn vì tôi chỉ thấy rằng lúc này mà gặp David chắc sẽ có
chuyện chẳng lành.

Tôi vội vã phóng xe ra khỏi khu vực trường.

- Sao anh kia lại xuất hiện ở đây? - Tôi nghiêng đầu hỏi cô ấy.

- Em không biết, làm sao lại ra thế này … - cô ấy lẩm bẩm.

Tôi cứ thế chở nguyên cả cô ấy quay về nhà tôi gặp thằng bạn tôi, nó đang chuẩn bị lên lớp.

- Mày về rồi à, tối qua có người đi tìm chị khóa trên của mày đấy, thôi
tao muộn giờ học rồi, tạm biệt! - bạn tôi nói xong đi ngay.

Tôi và cô ấy không nói lời nào, nắm tay nhau đứng trầm ngâm mãi ở cửa,
tràn ngập đầu tôi chỉ là chiếc Fiat màu bạc kia của David… Tôi không
biết lúc đó cô ấy nghĩ gì… chỉ thấy mặt cô ấy đờ đẫn. Lúc này, máy di
động lại đổ chuông, tôi và cô ấy căng mắt thật to để nhìn vào màn hình.

David +886XX-XXXXXX

Anh ta…đúng anh ta rồi! chiếc Fiat màu bạc kia cũng là anh ta, làm sao mà anh ta lại xuống tận đây… ?

(Chú thích thêm: Đài Bắc cách Cao Hùng gần 5OOkm, đi xe bus nhanh trên
đường cao tốc cũng phải 4 tiếng rưỡi, năm ngoái có một thằng bạn tôi bị
điên, đang đêm chạy từ Đài Bắc xuống Cao Hùng để… chửi nhau với tôi,
chạy mất ba tiếng rưỡi kỷ lục, nó bảo có lúc nó chạy tới hơn 130km/h,
kết thúc, xuống Cao Hùng với giấy cảnh sát phạt tơi bời hơn 100 USD. Nói
chung cảm giác xa như ngồi Hà Nội nghe ai bảo họ đạp xe đi Hải Phòng
vậy!)

- Em có nghe không? - cô ấy nhấc máy hỏi tôi.

- …để anh nghe! - trong lòng tôi hỗn độn mọi cảm xúc.

Tôi mở máy nghe, đúng lúc tôi ấn vào phím OK nghe thì chuông ngừng… chúng tôi nhìn nhau một lúc… im lặng.

Di động lại đổ chuông, lần này không phải là David… là bạn cùng phòng cô ấy, tôi đưa máy cho cô.

- Alô... sao? tối qua… mày có gọi cho… tao à? - cô ấy cuống quít.

- Tối qua có một người con trai đến ký túc tìm cậu, lúc đầu tớ lại tưởng
đó là thằng em cùng khoa của cậu cơ! - giọng cô bạn cùng phòng cô ấy
rất to - cho nên tớ mới hỏi anh ta là: Thế không phải là cô ấy ra ngoài
đi chơi cùng bạn à? Sao bạn lại về ký túc tìm cô ấy là làm sao?

Tôi nghe đến câu này, xỉu! …囧zz…

- Chả lẽ tớ lại nói nhầm cái gì rồi sao? Anh đó là ai thế? - cô bạn cùng phòng ra sức hỏi…

- Anh ta là David - cô ấy đáp

- …ôi chết rồi tớ lỡ lời mất rồi… thế bây giờ cậu định làm sao?

- Tớ cũng không biết, lúc nãy anh ấy vẫn còn ở cổng ký túc - cô ấy đáp hụt hơi.

- Có thật không đấy? Anh ấy ở cổng ký túc mình à? sao lại có thể thế được? anh ta đang ở Đài Bắc mà? - bạn cô ấy nói.

- Tớ không biết, cậu hỏi tớ thì tớ làm sao biết được - cô ấy dường như sắp khóc.

- Xin lỗi cậu rất nhiều, tớ hoàn toàn không ngờ lại là anh ấy - bạn cô ấy ngại ngùng.

Lúc này, tôi nghĩ đến lời bạn tôi khi nãy.

- Em hỏi xem, cô ấy có cho David địa chỉ nhà anh không? Tôi kéo tay cô.

- Cậu có nói với David địa chỉ nhà cậu em khoá dưới của tớ không? cô ấy hỏi.

- Tất nhiên là không! - bạn cô ấy vội vã trả lời.

- Thế thì tốt, có chuyện gì tớ sẽ gọi lại cho cậu, chỉ là tớ hiện nay tạm thời không thể nào về ký túc thôi - cô ấy nói.

- Ừ, vô cùng xin lỗi cậu, tớ không thể ngờ tớ gây rắc rối lớn như thế,
nhưng mà tớ thật sự không thể ngờ được là anh ta... - bạn cô nói.

- Không sao, chúng tớ sẽ nghĩ biện pháp, cứ thế đã nhé, nếu cậu thấy chiếc xe màu bạc rời ký túc thì bảo tớ - cô ấy nói.

Điện thoại tắt tôi nhìn cô, cô ấy nhìn tôi hai chúng tôi giờ đây không biết làm gì.

Cái di động lại inh ỏi.

David +886XX-XXXXXX │

- Trốn cũng không được rồi, đến đâu hay đó thôi - tôi cầm lấy máy.

- A lô, xin hỏi ai đấy ạ? - tôi chả biết phải bắt đầu nói ra sao.

- Xin lỗi anh là ai? đây là máy của người yêu tôi, cô ấy có đấy không? - nghe đến chữ người yêu, lòng tôi chua xót.

- Tôi là bạn trai của cô ấy đây, có việc gì không? - tôi cảm giác tôi nói rất không tự nhiên.

- Bạn là chàng trai học dưới khoá cô ấy phải không? tôi có nghe cô ấy
nhắc về bạn. - thái độ của David đột nhiên thay đổi - trong thời gian
tôi đi Mỹ, cảm ơn bạn đã chăm sóc cô ấy! - David nói như thế, làm cho
tôi không biết phải nói năng sao nữa - Tôi biết bạn rất thích cô ấy,
nhưng bạn phải hiểu rằng, cô ấy là người yêu của tôi, chúng tôi đã yêu
nhau hai năm rồi! Cô ấy có nói với tôi chuyện giữa hai người, OK! tôi sẽ
không truy cứu, tôi cũng sẽ không định hỏi quá nhiều đó là lỗi của tôi,
tôi không thể ở bên cô ấy hằng ngày, làm cô ấy đau khổ chờ đợi tôi,
nhưng tôi tin rằng cô ấy vẫn yêu tôi.

Tôi... câm bặt, hoàn toàn không biết nên thốt lời nào đây bị anh ta nói
mà không thể phản bác lại bất kỳ câu nào, đầu óc tôi lại quay về trạng
thái của lúc tôi đi Đài Bắc...

- ...Tôi hiểu rồi, nhưng tôi hy vọng cô ấy giữa hai chúng ta sẽ có một sự lựa chọn - tôi nghĩ đến lời cô ấy từng nói...

- Tốt thôi! Chúng ta hẹn nhau đi nói chuyện trực tiếp! - David đáp.

- …Tôi hiểu, nhưng tôi hy vọng để cô ấy giữa hai chúng ta có một sự lựa chọn - tôi nói với David.

Cô ấy đứng cạnh tôi nghe thấy, nếu như không có một sự lựa chọn thì tôi
chạy trốn mãi cũng không bao giờ giải quyết nổi vấn đề. Trong lòng tôi
đã có một dự cảm.

- Thế thì tối nay 7 giờ hẹn chờ ở cổng ký túc cô ấy - tôi nhìn cô ấy, nói với đầu kia điện thoại.

Tắt máy, tôi đưa di động cho em đồng thời nắm lấy tay em…

- Có phải anh đã muộn rồi không, nếu như khi ở Đài Bắc anh nài xin em ở lại với anh… - Tôi ôm chặt em.

- Đây là lỗi của em, không nói rõ với David, mới ra thế này - cô ấy khóc.

- Em thật tồi tệ - cô ấy nói câu đó, tôi thật đau lòng nên càng dùng sức ghì chặt lấy cô ấy.

- Em cứ nghĩ rằng em có thể chọn được một, giữa hai người… - cô ấy khóc, phủ phục xuống đất.

- Xin lỗi… em xin lỗi… em xin lỗi… - cô ấy liên tục nhắc lại ba chữ ấy.

Và chúng tôi cứ đứng bên nhau như thế, trong phòng khách, cho đến khi
trời sập tối… em rất yên tĩnh trong vòng tay tôi, đôi tay tôi ôm vòng
lấy em thật chặt thật chặt. Tôi lay nhẹ em, ra hiệu nhắc em đã đến giờ
rồi, em lắc đầu kéo gấu áo tôi lại.

Nhìn cô ấy như thế này, tôi thật sự chỉ còn muốn dứt khoát phóng xe mang
cô ấy đi trốn, chờ bao giờ David đi rồi mới quay lại. Nhưng như thế sẽ
không bao giờ giải quyết được vấn đề...
Tôi đưa mũ bảo hiểm cho em, cài khóa mũ bảo hiểm cho em, ngồi lên xe nổ máy, chạy chầm chậm...

Tôi phải làm như thế nào mới gọi là đúng đây?

Ngày xưa cô ấy chưa chia tay David, cho đến giờ tôi vẫn chỉ là kẻ thứ ba, mà thế thì vì sao cô ấy vẫn cứ đến với tôi?

- Cẩn thận trước mặt! - Cô ấy dùng sức lay đẩy tôi.

Đầu óc ngập ngụa ý nghĩ làm tôi không để ý đến xe cộ trước mặt suýt nữa
thì đâm vào một chiếc xe con. Tôi vội dừng xe lại lề đường.

- Sao anh lái xe cứ ngây người ra như thế? - cô ấy run rẩy.

- Xin lỗi, anh đang nghĩ chuyện khác, không để ý lắm... - tôi giữ tay cô.

- Không sao rồi, chắc em vừa sợ lắm! - tôi thử an ủi.

- Không sao - cô ấy ôm tôi càng chặt.

Đã đến cổng ký túc, chiếc Fiat màu trắng bạc... dưới ánh đèn đường nhìn
có vẻ rất thách thức, trong xe ló ra cái áo sơ mi của con trai, là một
người con trai tuổi có lẽ hơn tôi, ngoại hình có vẻ trưởng thành hơn
tôi...
Không hiểu vì sao bỗng dưng trong lòng tôi có cảm giác muốn lùi lại, rút lui, cô ấy và tôi nắm tay nhau đi đến trước mặt David.

- Xin chào, lần trước ở Đài Bắc đã gặp bạn một lần rồi - David nhìn tôi.

- Em không sao chứ? Tối qua em không nghe điện thoại làm anh rất lo lắng! - lại quay đầu sang cô ấy nói một cách dịu dàng.

David nhắc đến chuyện điện thoại tối qua, khiến tôi hơi ngại vì chính
tôi đã không cho cô ấy nghe điện... nhưng chỉ dám cúi đầu mãi, không dám
nhìn trực diện vào David.

- Em không sao cả, xin lỗi đã làm anh lo lắng - tôi cảm thấy cô ấy đang run trong tay tôi.

- Người không việc gì là tốt rồi - David đi đến trước mặt chúng tôi xoa đầu cô ấy. Nhìn cử chỉ của David...

- Tôi không cho phép anh chạm vào cô ấy! - tôi gạt phắt tay David ra.

David bật lùi lại một bước, cô ấy kéo cả hai tay tôi

- Anh đừng làm thế... - cô ấy giữ chặt tay tôi.

- Quay về với anh đi, kỳ nghỉ đông này chúng mình đã nói rõ với nhau về chuyện này rồi cơ mà - David trầm ngâm nói với cô ấy.

- Anh không bao giờ căn vặn về chuyện trước đây giữa em với cậu ta,
chúng ta bắt đầu lại từ đầu - David như không nhìn tôi, chỉ nói với cô
ấy.

Không ngờ bị David nói ra trước trong lòng tôi bắt đầu nổi giận.

- Chính là anh muốn cô ấy bỏ anh, giờ anh lại như thế này, anh rốt cuộc thích gì nào chuyện của chúng tôi chúng tôi sẽ tự...

Tôi cảm thấy tôi rất giống trẻ con đang gây sự nói mà không có đầu có
đuôi, cũng không lý lẽ... trước mặt David, tôi hoàn toàn mất tự tin, tư
duy ngôn ngữ loạn xạ...

- Anh đừng nói nữa - cô ấy nói với tôi.

Tim tôi lạnh cứng lại. Tôi cảm thấy tôi đã thua... bị câu nói đó của cô
ấy đập cho tỉnh lại, ngay cả tôi cũng biết câu nói của tôi vừa rồi chỉ
là gây sự vô cớ.

- Đúng thế, đúng là tôi đã nói rằng muốn cô ấy chia tay tôi, vì tôi
không đành lòng để cô ấy khổ sở chờ đợi tôi. Tôi biết hồi đó tôi không
thể mang lại cho cô ấy hạnh phúc, nhưng cô ấy đã tình nguyện chờ tôi,
làm cho tôi hiểu rằng người con gái này nếu như tôi để lỡ mất cô ấy, thì
tôi sẽ tự trách mình tự ân hận mãi mãi - David nói với hai chúng tôi.

Những câu nói này của David làm tôi hiểu ra rằng, hoá ra anh ta yêu em
hơn tôi yêu em... và tôi buông bàn tay nhỏ đã từng quá đỗi quen thuộc
trong tay tôi ra...

Từ trong tâm can tôi thật sự cảm thấy người con trai trước mặt tôi thật
sự trưởng thành hơn tôi, còn tôi, dù là giá trị quan hay quan điểm về
tình yêu, đều thể hiện ra quá non nớt.

"Nếu tôi để vuột mất em, tôi sẽ không thể tự tha thứ cho bản thân tôi".
Câu nói này của David cứ quay trở lại trong tâm trí tôi, tôi đã từng thử
quên đi cô gái ấy, để cho cô ấy chờ đợi tôi và phải chăng tâm trạng đó
của tôi cũng giống như là David khi ở Mỹ?

- Anh thật lòng yêu cô ấy à? - tôi nói, giọng tôi nói run rẩy.

David không trả lời tôi, anh ta chỉ nhìn cô ấy, cô ấy cúi đầu, không nói năng gì vào giây phút này...

David đi tới, rất tự nhiên cầm lấy tay cô ấy.

- Đúng! - anh ta rất thẳng thắn đàng hoàng và mạnh mẽ trả lời tôi.

Cô ấy không hề rụt khỏi tay David, tôi thấy bây giờ tôi như một con chó
lột nước bại trận, cảm giác không còn chỗ cho tôi... chỉ muốn chạy trốn
tất cả.

Tôi nhớ lại khi tôi còn ở Đài Bắc, chỉ vì khi đó tôi đã do dự, nên giờ tôi đành mất em.

Tôi nhớ lại trên bãi cát, vì tôi mạnh mẽ và quyết tâm, tôi đã lại có được cô ấy.

Nếu bây giờ tôi lùi một bước tôi sẽ lại mất đi cô ấy một lần thứ hai...

- Em hãy lựa chọn đi - tôi đưa bàn tay tôi cho em.

Tôi cứ ngỡ em cũng sẽ chìa tay ra cho tôi...

Cô ấy khóc oà...

- Thôi đừng khóc, cho dù em chọn ai, anh cũng sẽ tôn trọng quyết định của em - David ôm chặt lấy cô ấy.

Cô ấy càng khóc thảm thiết hơn, tôi cũng rất đau đớn, vì cô ấy vẫn đang ở
trong vòng tay David mà không phải là đang khóc trong lòng tôi... nhưng
thế cũng chưa có nghĩa là cô ấy đã lựa chọn ai tôi nhìn David, anh ta
đang vỗ về an ủi cô ấy thế mà tôi chỉ có thể đứng ở bên cạnh, như một
thằng ngớ ngẩn chả thể làm gì cho cô ấy

- Xin lỗi... em không xứng đáng để cho hai người làm như thế này... - cô ấy khóc.

Tôi định nói gì đó, mà tôi không nói ra lời được muốn bước tới một bước, nắm lấy tay em, nhưng em đang trong tay người khác.

- Ngốc nghếch ơi, anh đã bảo anh sẽ không để ý, chúng mình quay lại từ
ngày mới quen nhau lần đầu tiên, tất cả bắt đầu lại lần này anh sẽ không
đi đâu cả, anh sẽ ở lại Đài Loan để bên em - David vuốt ve mái tóc cô
ấy.

- Em xin lỗi! - cô ấy nhè nhẹ gạt tay David ra rồi đi tới phía tôi.

David ngỡ ngàng, bàng hoàng, lập tức có một sợi hy vọng vui mừng nhóm lên trong tim tôi.

David nhìn theo cô ấy đi về phía tôi...

Tôi chìa tay ra cho cô.

- Xin lỗi - cô ấy gạt tay tôi ra.

Giờ đến lượt tôi bàng hoàng.

- Vì sao? - tôi nhìn em.

- Em không muốn hai người tốt với em như thế, như thế này chỉ làm cho
chúng ta càng đau khổ hơn thôi, đây là sai lầm của em, tất cả là sai lầm
của em giá như em có thể giữ được lời hứa của em với anh, chờ anh quay
về thì quá tốt nhưng em đã có lúc nào đó không còn tin anh nữa, và em đã
cùng với cậu ấy... em thật ti tiện, em nói là em sẽ chờ anh nhưng vì
quá xa cách nhau, em sợ hãi nên em do dự - cô ấy nói với David.

- Xin lỗi, em thú thật ban đầu em đã lấy anh ra để làm vật thế chân cho
David... - cô ấy nhìn tôi nói - nhưng ở bên anh, em thật sự hạnh phúc,
anh rất tốt với em, trong những lúc em đau khổ nhất, rã rời nhất anh đã ở
bên cạnh em. Sau đó em phát hiện em đã thật sự yêu, nhưng em cũng không
biết làm thế nào nữa

Bây giờ, tôi không đau khổ nữa, tôi chỉ còn mong ước cô ấy ở lại bên tôi
cho dù em thật sự yêu hay cho dù tôi chỉ là một vật để thế chân người
con trai khác cũng được...

Tôi cúi đầu để không bị phát hiện là tôi đang khóc. David quay người lặng đi, chỉ còn lại cô ấy khóc nức nở...

- Xin lỗi, em thừa nhận ban đầu em đã coi anh chỉ là vật thế chân cho David...

Những câu này của cô ấy đã làm tôi rơi nước mắt, cuối cùng, tôi cũng chỉ
là vật thế chân cho David mà thôi? tôi không biết nên làm gì. Tôi cúi
đầu vì nước mắt tôi sắp trào ra ngoài, tôi tự dặn mình không được khóc,
khóc thì có tác dụng gì đâu nhưng tôi vẫn không thể kiềm chế được lòng
mình.

- Là lỗi của anh - David nói.

- Anh đã hứa hẹn với em, sẽ không bao giờ hỏi lại chuyện cũ của em và
cậu ta, phải tin em nhưng anh chỉ cần vài cú điện thoại không người nghe
là anh đã đánh mất mọi niềm tin, chạy suốt đêm xuống Cao Hùng, mà lại
cũng không tìm thấy em nên anh rất hoang mang... thậm chí trong lòng anh
đã nghĩ, có phải anh là một thằng ngu, không giữ lấy em rõ ràng biết em
sẽ gặp lại cậu cùng khoa, mà lại vẫn còn tin tưởng để em đi...
- Anh đã hứa hẹn với em, sẽ không bao giờ hỏi lại chuyện cũ của em và
cậu ta, phải tin em nhưng anh chỉ cần vài cú điện thoại không người nghe
là anh đã đánh mất mọi niềm tin, chạy suốt đêm xuống Cao Hùng, mà lại
cũng không tìm thấy em nên anh rất hoang mang... thậm chí trong lòng anh
đã nghĩ, có phải anh là một thằng ngu, không giữ lấy em rõ ràng biết em
sẽ gặp lại cậu cùng khoa, mà lại vẫn còn tin tưởng để em đi...

David quay lại để nói những lời này.

- Em xin lỗi - cô ấy không nói với tôi.

- Không cần xin lỗi ai, việc này đã làm thương tổn tất cả chúng ta - anh ta đi tới.

- Em đã rất cố, anh biết - cầm lấy tay cô - em đang cố tìm một điểm
thăng bằng giữa anh và cậu ta, để không ai bị tổn thương nhưng người đau
khổ nhất là em.. - David rất dịu dàng nói với cô về cảm giác của mình.

Lúc này, cô bạn cùng phòng của em đột ngột xuất hiện...

- Bây giờ là thế nào? anh là David có phải không? cô ấy chạy đến bên
cạnh em và David - tớ đã bảo cậu phải sớm quyết định đi, đừng có kéo dài
trì hoãn mà cậu không chịu nghe - bạn cùng phòng cô ấy giận dữ nhiếc.

- Còn hai anh, đừng có định giở trò đánh nhau, tôi sẽ cho biết tay - bạn
cô ấy cướp lấy cô bạn gái đang rũ rượi từ tay David và kéo xềnh xệch
vào ký túc.

Khi đó tôi đi vội lên đưa tay cho cô ấy:

- Anh xin lỗi, anh biết em có bạn trai, nhưng anh vẫn tiến tới... bây giờ tôi đành phải để lộ đôi mắt đỏ.

- Này, đã bảo là không nói nữa, sao cậu cứ lằng nhằng nhỉ? - cô bạn cùng phòng nổi giận và kéo cô ấy đi luôn.

Chỉ còn tôi và David ở lại...

Tôi nhìn David

David châm một điếu thuốc, và đưa bao thuốc cho tôi:

- Có hút không?

Tôi lắc đầu.

- Cậu quen cô ấy bao lâu rồi? - David hỏi xong nhả ra một bụm khói trắng.

- Hơn nửa năm thôi... - tôi ngồi xổm bên chiếc xe máy của mình.

- Cô ấy là người tốt - David nói với tôi - có lẽ cô ấy chọn cậu mới gọi là đúng đắn! David nhắm nghiền mắt, hít sâu một hơi.

Tôi nhìn David, bây giờ lại ra thế nào đây, vì sao anh ta nói câu này?

- Trước khi đi Mỹ du học, tôi muốn bảo cô ấy đừng chờ tôi! nhưng tôi
không thể nói ra- David tự sự - bởi khi đó cô ấy rất kiên quyết, nói sẽ
chờ tôi về xa cách đến như thế, chúng tôi chỉ thể dùng E-mail liên lạc,
tuy chat tiện hơn, nhưng vì lệch múi giờ thường lên mạng chả thấy người
kia, chờ mãi không thấy hồi âm, là một việc rất đau khổ.

"Chờ mãi người kia không hồi âm là một việc rất đau khổ" câu nói này tôi cảm nhận được sâu sắc.

- Cả ba chúng ta đều chờ hồi âm của đối phương, nhưng lại đều không nói nỗi lòng ra - tôi bảo David.

- Đúng - David cười dụi cán thuốc, lại châm điếu thứ hai.

- Nhưng tôi đã nghĩ kỹ rồi, có những chuyện nếu cứ giữ trong lòng thì
không bao giờ tiến tới được. Sau khi về Đài Loan, tôi đã lập tức cầu hôn
cô ấy, nói cho cô ấy biết những gì tôi giữ trong lòng, hoặc có lẽ hiện
giờ cô ấy còn quá trẻ nhưng tôi hy vọng có thể cho cô ấy một lời thề
hẹn, không để cô ấy chờ chỉ vì tôi... - David nói chân thật.

Cầu hôn? !

Cô ấy chưa bao giờ nói điều đó với tôi...

Vì sao?

- Tôi nghĩ, người nên rút lui là tôi - Tôi đứng dậy nói với David - anh
nói rất đúng, tôi đã lui bước mấy lần vì tình yêu, tôi nghĩ tình yêu của
tôi chưa đủ chín chắn vì thế, cô ấy chọn anh mới là đúng.

Tôi đã nói những lời mà chính tôi cũng không dám tin là thật, tôi đã chấp nhận thua cuộc rồi...

- ... Cô ấy đã không nhận lời cầu hôn - David vứt điếu thuốc cháy dở xuống đất.

- Ôi? - Tôi ngỡ ngàng nhìn David.

- Vì cô ấy yêu cậu, có lẽ. Việc kết hôn, có lẽ cả hai đều thật hiểu
nhau, cách nghĩ phải thật phù hợp nhau mới nên kết hôn - David nói với
tôi.

- Xin phép hỏi, anh bao nhiêu tuổi? - tôi hỏi David.

- Gì? Tôi á? tôi 22 - David cười.

- 22... sao cách suy nghĩ của anh đã rất chín chắn, tôi chỉ kém anh 2 tuổi thôi, mà... - tôi đầy nghi ngờ.

- Có lẽ là hoàn cảnh thôi, ở Mỹ, những thanh niên rất trẻ tuổi cũng đã có suy nghĩ rất trưởng thành - David nói.

- Anh thật lòng yêu cô ấy không? - tôi nhìn David.

- Nếu tôi để mất cô ấy, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi - David quả quyết nói với tôi.

- Tôi hiểu rồi... cô ấy... anh nhất định phải làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi chỉ mong điều đó - tôi nói.

- Cậu đang nói cái gì? Cô ấy còn chưa chọn ai! - David tự dưng giận dữ mắng tôi.

- Thế là đủ rồi, tôi giờ đã hiểu những lời cô ấy nói khi mới gặp nhau
những ngày đầu tiên, cô ấy nói với tôi, bởi cô ấy chủ động tỏ tình với
anh, rồi hai người mới yêu nhau... - tôi nói với David những gì cô ấy đã
từng thổ lộ.

- Ôi... - David lẳng lặng nhìn tôi.

- Cô ấy đã nói nếu giờ chỉ vì khoảng cách quá xa xôi mà lại chủ động đòi
chia tay anh, như thế thật không công bằng với anh nên cô ấy bằng lòng
đợi, đợi anh, cho dù anh ở rất xa... cho dù cô ấy luôn lo âu sợ hãi,
nhưng nếu không thật sự nghe anh nói anh không còn yêu, thì cô ấy sẽ
không bao giờ bỏ anh...

Tôi nói xong buồn bã cúi đầu.

David lặng im đốt thuốc.

- Cám ơn bạn - David nói - Những điều đó, nếu không phải là bạn nói, thì
tôi sẽ mãi mãi không bao giờ biết cô ấy đã cảm nhận những gì... thật sự
là cảm ơn bạn - David nói.

Tôi nhìn David mỉm cười và lúc đó tôi quyết định đời tôi, tôi đội cái mũ bảo hiểm xe máy lên, vẫy tay chào tạm biệt...

--- o O o ---

Về sau này tôi mất gần hai tuần lễ bỏ học tôi trốn lì ở nhà, mỗi khi đi
làm về tôi lại rúc vào chăn ngủ, xem ti vi, lên mạng dạo đây đó. Tôi
hoàn toàn không muốn đến trường, tôi rất sợ đi học sẽ phải gặp lại cô
ấy, tự tôi ra quyết định rồi có thể lại tự tôi vì thế sụp đổ đau đớn.

Một buổi tối, tôi ngồi ở phòng khách xem ti vi.

- Này, chị cùng khoa mày nghỉ học rồi, mày không biết sao? - bạn cùng phòng tôi nói.

- Thế à, chắc sắp cưới rồi chứ gì - tôi vờ bình thản.

- Mày đúng là hết thuốc chữa rồi - bạn phòng tôi cười.

- Ờ - tôi tiếp tục xem ti vi.

- Thì đừng bảo bạn bè mà lại chẳng chịu giúp nhau nhé, tự mày xem đi rồi
làm lấy! - nó đi qua chỗ tôi vứt một mẩu giấy xuống mặt bàn.

- Mày bảo gì? - tôi nhìn nó rồi nhìn mẩu giấy.

Trên mẩu giấy viết những con số, thời gian cất cánh của một chuyến bay.

- Đây là cái gì? - tôi hỏi nó.

- Chuyến bay của cô ấy, tao giúp mày hỏi từ bạn cùng phòng của cô ấy.
Tao chỉ giúp mày được đến đây, tao không có ý định cho mày thêm cả tiền
taxi ra sân bay, đi hay không tự mày quyết định - nói xong nó đi vào
buồng nó.

Tôi đứng dậy cầm mẩu giấy, vội vã chạy khỏi phòng, cầm theo ví tiền, máy
di động và chìa khoá xe máy. Trước khi ra khỏi cửa, tôi dùng hết sức
đập vào cửa phòng thằng bạn.

- Cảm ơn mày làm gián điệp cho tao.

Tôi vội vã chạy đi.

Tôi đáp chuyến xe bus buổi tối đi Đào Viên của hãng Tunglian, tôi không
thuộc đường ra sân bay và cứ thế lần đường xông tới sân bay Trung Chính,
chả trách, thằng bạn tôi bảo tôi đã hết thuốc chữa. Làm sao tôi có thể
tìm thấy cô ấy ở đây?

Tôi thử gọi di động, có tín hiệu...

- Alô, là anh đây! - tôi thử nói ở đầu dây tôi.

- Sao anh biết em... - cô ấy trả lời.

- Em giấu sao được, anh có mật báo của thằng cùng phòng - tôi cười qua
khoảng không - em đang ở đâu... anh muốn gặp em một lần cuối cùng...
tiễn em.

- Em đang lên máy bay rồi... sắp phải tắt máy di động rồi... - cô ấy nói.

- Vậy ư?... anh vẫn không kịp ư? - tôi nói, tôi nhớ đến cái bãi cát ở Kỳ Kim...


[You must be registered and logged in to see this link.]



Một lần nữa tôi lại bị chậm chân rồi.

Nửa năm nay tôi đã bỏ lỡ bao lần...

- Em hứa với anh em phải hạnh phúc nhé! - tôi nói với cái di động.

- Vâng! - đầu kia chuyển tới tai tôi tiếng nghẹn ngào.

...

Tôi đứng ở ngoài phi trường nhìn chiếc máy bay cất cánh lên trời cao, bay lên cao, mất hút giữa trời xa kia...



Tài sản: thaobaby93
Chữ Ký: thaobaby93
Về Đầu Trang
Go down

Chia sẻ
Add to Tagvn  Add to Linkhay  Add to TrumSEO  Add to Sig  Add to VietKick  Add to Buzz  Add to Google Buzz  Add to Facebook    

¨‘°ºO(¯°•. Xem tiếp 1 số bài viết cùng chuyên mục!.•°¯)Oº°‘¨

lỡ tay chạm ngực con gái...part 3 Collap10lỡ tay chạm ngực con gái...part 3 Collap13
Bài gửiTác giảTrả lờiLượt xemNgười gửi cuối


Trang 1 trong tổng số 1 trang

lỡ tay chạm ngực con gái...part 3

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang

Trả lời nhanh

lỡ tay chạm ngực con gái...part 3 Collap10lỡ tay chạm ngực con gái...part 3 Collap13
-Khách viếng thăm vui lòng đăng nhập để có thể trả lời bài viết!
-Quyền hạn trong chuyên mục:
Bạn không có quyền gửi chủ đề mới
Bạn không có quyền sửa bài viết của mình
Bạn không có quyền trả lời bài viết

  » Yêu cầu viết bài bằng tiếng việt có dấu!
  » Không spam, đăng ảnh đồi truỵ hay sử dụng từ ngữ vô văn hoá!
  » Không gây xích mích, vui lòng tôn trọng thành viên khác!
  
  
Liên hê với chúng tôi | Http://ClubTeen9x.net |Trên lên trên
Diễn đàn sáng lập bởi: Mr.Ben
Diễn đàn phát triển bởi: Toàn bộ thành viên diễn đàn
Ðịa chỉ Mạng: ClubTeen9x.net
Ðiện thoại: 01228397557 - Email: nhocpro_clubteen9x@yahoo.com
Website Http://ClubTeen9x.net
Skin rip By Việt K
Powered by phpBB2® Version 2.0
Copyright © 2011, FORUMOTION - ClubTeen9x.net
Support by Forumotion. Diễn đàn hiển thị tốt nhất trên
với độ phân giải 1024x768 trở lên.

Free forum | ©phpBB | Free forum support | Báo cáo lạm dụng | Thảo luận mới nhất